Cuối cùng, kẻ may mắn là Hull City. Với gói bản quyền truyền hình mới sẽ được áp dụng vào năm tới, tấm vé lên hạng đồng nghĩa với việc đổi đời nhanh chóng. Theo Guardian, ngay cả khi xuống hạng luôn vào mùa tới, một đội bóng cũng nhận được 100 triệu bảng. Cộng thêm gói khuyến mại trị giá 75 triệu bảng trong 2 năm tiếp theo và 25 triệu kiếm được từ doanh thu thương mại, họ sẽ sống trong nhung lụa một thời gian dài. Làm một phép so sánh, Real chỉ thu về 88,6 triệu từ chức vô địch Champions League.
Hull kiếm được tấm vé thăng hạng trị giá 200 triệu bảng.
Điều này cho phép những đội mới lên hạng như Burnley, Middlesbrough và Hull thỏa sức mua sắm trong hè tới. Kể cả khi số tiền đi chợ lên đến cả trăm triệu bảng, đó cũng không phải vấn đề lớn.
Sự lép vế toàn tập của người Anh
Vì vậy, đừng ngạc nhiên nếu tổng kinh phí dành cho chuyển nhượng của Premier League sẽ vượt xa mốc 1 tỷ bảng, một kỷ lục mới thiết lập ở mùa vừa rồi. Chỉ có điều, dù rất nhiều tiền sẽ được chi ra, giải đấu này vẫn bất lực để thu gom những ngôi sao hàng đầu thế giới.
Cách đây vài ngày, huyền thoại người Đức, Paul Breitner nói với tờ Goal: “Premier League vẫn nghĩ là tốt nhất và nhiều tiền nhất. Đúng, họ rất nhiều tiền. Nhưng chắc chắn họ sẽ không có siêu sao, bởi vì các siêu sao không muốn chơi ở cấp độ này, cấp độ Premier League. Người Anh phải chấp nhận rằng chất lượng của Premier League đã đi xuống đáng kể trong vài năm qua.”
Tuyên bố của Breitner rất khó nghe, nhưng sự thật không thể chối cãi, giải đấu hàng đầu nước Anh đang mất dần tiếng nói ở châu Âu. Họ thường công bố doanh thu kỷ lục, gói bản quyền truyền hình kỷ lục và những bản hợp đồng tài trợ kỷ lục. Nhưng, danh hiệu thì không. Nó thuộc về La Liga.
Real lần thứ 11 lên ngôi ở châu Âu.
Với việc Real vừa đăng quang, Tây Ban Nha đã vô địch Champions League 3 mùa liên tiếp. Đồng thời, cũng vô địch Europa League 3 mùa liên tiếp. 11 mùa gần nhất, các đội bóng La Liga sở hữu 6 Champions League và 7 Europa League. 13 trong tổng số 22 danh hiệu, không gì khác hơn là sự thống trị gần như tuyệt đối. Nói cách khác, xứ sở đấu bò áp đặt sự độc quyền trên toàn cõi châu Âu.
Trong cùng khoảng thời gian, chỉ có 3 chiếc Cúp được mang về nước Anh.
Premier League quá nhỏ với ngôi sao lớn
Vào đêm huyền ảo ở San Siro, một trong những cái tên nổi bật nhất là Gareth Bale. Bây giờ, bạn đã hiểu vì sao anh ta rời Tottenham ba năm trước. Nếu vẫn ở đó, đương nhiên cầu thủ người xứ Wales không có bất cứ thứ gì. Đến Real, anh có 2 Champions League.
Một người khác là Ronaldo. Kể từ sau năm 2008, MU không còn lên ngôi ở giải đấu này một lần nữa. CR7 thì khác. Giống Bale, đây là lần thứ hai anh vô địch cùng Los Blancos.
Vào năm trước, một cựu sao Premier League cũng thỏa giấc mơ là Luis Suarez. Tiền đạo người Uruguay sẽ không bao giờ vươn đến tầm thế giới, đồng thời ném bỏ hy vọng đăng quang ở châu Âu nếu tiếp tục gắn bó với Liverpool. Anh đã bỏ qua ý tưởng về lòng trung thành để theo đuổi sự tiến bộ, tương tự Thiery Henry quay lưng với Arsenal năm 2007.
Ronaldo kiếm được 2 danh hiệu Champions League sau khi rời MU.
4 năm qua, đội hình xuất sắc nhất năm của FIFA không có cái tên nào thuộc Premier League. Những cầu thủ tốt nhất nằm ở La Liga, hoặc Bundesliga. Mặc dù chi tiêu không tiếc tay nhưng các đội bóng xứ sương mù chỉ có thể sở hữu các ngôi sao tầm trung.
Ví dụ như Aguero. Mùa vừa rồi, tiền đạo người Argentina ghi 24 bàn ở giải quốc nội nhưng hầu như đã mất tích khi ra tới châu Âu và trải qua 522 phút không có nổi cú sút trúng khung thành.
Người Anh sẽ tiếp tục sống trong hư ảo về một giải đấu hấp dẫn nhất, còn Tây Ban Nha tiếp tục công việc thống trị châu Âu.
Theo Tinthethao.com.vn