Nhưng trong khi sự chú ý hướng vào quyết định của Messi, cũng nên nói về những gì Chile đã giành được. Cả 2 trận chung kết đều cho thấy một đội bóng áp đặt được nhịp độ vào trận đấu và xứng đáng giành chiến thắng. 2 trận đấu tại Santiago và New Jersey diễn ra theo đúng những gì Chile mong muốn – một trận chiến khốc liệt, thứ bóng đá căng thẳng tột độ và không có khoảng không nào được mở ra, không nhiều cơ hội cho những chân sút hàng đầu thế giới được thoải mái dứt điểm.
Đối với Argentina, các trận chung kết đang thực sự là vấn đề của họ, khi trải qua 7 trận liên tiếp chỉ nhận lấy thất bại: Copa América in 2004, 2007, 2015, 2016, Confederations Cup 1995, 2005, World Cup 2014.
Trong giai đoạn bóng đá Brazil đang khủng hoảng, Argentina thì có vấn đề tâm lý ở những trận đấu quan trọng, Chile đã trở thành đội bóng nguy hiểm nhất tại Nam Mỹ. Nếu như Brazil có joga bonito, hay Uruguay sùng bái sức mạnh của họ thì Chile giờ đây giống như những “siêu động vật săn mồi”, hành động giống như một bầy sói chứ không phải những thợ săn đơn độc. Những gì khởi đầu như một cuộc đấu chiến thuật cuối cùng sẽ trở thành một tinh thần chung. Và Chile không có ý niệm về sự sợ hãi.
Chile đang có một thế hệ vàng những cầu thủ có thể kiểm soát được mọi chuyện. Claudio Bravo, Gary Medel, Arturo Vidal, Marcelo Díaz, Charles Aranguiz, Alexis Sanchez và Eduardo Vargas, cùng những người khác, tạo nên một đội bóng gắn kết, chắc chắn, có thể vượt qua được những trở ngại lớn nhất. Điều đó rõ hơn bao giờ hết trong trận chung kết vừa qua, khi Diaz nhận thẻ đỏ và Chile nhanh chóng thích nghi mà không mất đi sự chắc chắn. Người Chile sẽ có được sức mạnh lớn nhất của họ khi yếu tố tập thể được kích hoạt.
Sự phục hưng của bóng đá Chile được thực hiện với Marcelo Bielsa trong vai trò HLV rồi tiếp tục cùng Claudio Borghi, Jorge Sampaoli và giờ là Juan Antonio Pizzi – tất cả đều là người Argentina.
Bất chấp việc có một triết lý khác những người tiền nhiệm, Pizzi hiểu đội quân của mình và đã gắn vào đó một sự định dạng mà không thay đổi. Bản thân Pizzi cũng thích ứng với các cầu thủ của ông để không có sự phản kháng. Rút Vargas và Sanchez khỏi sân ở trận chung kết là một quyết định dũng cảm, nhưng điều đó cho thấy, đội bóng luôn là ưu tiên số 1 – điều luật mà các cầu thủ Chile nắm rõ và tôn trọng.
Đó là sự khác biệt so với Gerardo Martino ở Argentina. Trong kế hoạch ban đầu, ông muốn thay đổi một cách triệt để đội bóng, nhưng sau 2 năm, chiến lược đó thất bại, đẩy các cầu thủ vào trạng thái lấp lửng. GIờ đây, Martino đang phải chịu nhiều sự chỉ trích vì những quyết định gây tranh cãi mà ông đưa ra, kéo theo niềm tin từ các cầu thủ dành cho ông mất dần.
Trong khi đó, nên nhớ, Pizzi mới chỉ làm việc với đội tuyển Chile được vài tháng. Và như đã nói, chừng nào Brazil còn chưa trở lại với phong cách của ngày xưa, chừng nào Argentina vẫn còn quá dễ lung lay ở những trận đấu quan trọng thì Chile sẽ còn là thế lực và là đội bóng nguy hiểm nhất tại Nam Mỹ.