Tôi muốn dành riêng khúc biến tấu này về Nó – Thomas Mueller. Tôi thích gọi là Nó, không hề thiếu tôn trọng mà chỉ có ý gần gũi. Gần bằng tuổi con tôi thôi mà. Nó với bao kỳ vọng đang vụng về đến ngạc nhiên trước những cơ hội hiển nhiên tỷ như trong trận gặp Bắc Ireland.
1. Đôi chân Nó không hề ma thuật như Messi, không sức mạnh điệu đàng như Ronaldo, không càn lướt như Bale… nhưng mọi con mắt đều dồn vào mỗi khi Nó lên bóng.
Bởi mỗi lần như vậy, thường là kết thúc bằng một bàn thắng, ấy vậy mà hơn 270 phút đã trôi qua, quá nhiều cơ hội bị bỏ lỡ. Nó – bất đắc dĩ trở thành một “bí ẩn” nhất đến thời điểm này. Thậm chí, đã có nhiều nhà cái trong thư mục cá độ của mình đã mở những lựa chọn oái oăm kiểu như: Bao giờ Nó ghi bàn, ghi bàn ở trận nào, bao nhiêu bàn thắng… Hơn thế, còn có cả mục, như 4 năm trước, Nó sẽ không ghi một bàn thắng nào tại EURO này. Và – đó là một điều cay đắng, ít nhất là với tôi.
Có lẽ sự khát khao được nhìn thấy nó ghi bàn trong tôi còn lớn hơn tất cả những ai yêu Nó, hơn cả chính Nó. Trái tim tôi như rạn vỡ mỗi khi nhìn thấy vẻ bất lực của nó sau mỗi pha dứt điểm hỏng. Nhưng đừng có sốt ruột, phải không nhỉ?
Tôi vẫn lưu giữ ký ức mùa bóng năm 2009-2010 của Bayern thời Van Gaal – năm mà lần đầu tiên Nó xuất hiện ở đội hình chính. Một chân sút quá trẻ, không gây bất cứ ấn tượng nào trên sân đã được tôi chú ý chỉ vì những pha hỏng ăn không tưởng. Vốn ghét Van Gaal, tôi đổ cho lão đủ thứ tội khi không chịu bổ sung hàng công cho Bayern mà dựa vào cái thằng nhóc lều nghều lẻo khẻo “chân thối” đó. Mang ý nghĩ đó cho tận tới khi đội hình dự World Cup 2010 được công bố, tôi đã thật bất bình khi có tên Nó, tôi lầm bầm chê Lão Đại Joachim Loew không biết mang Nó đi làm gì? Ôi, nghĩ lại giờ vẫn thấy xấu hổ, khi mà tôi cũng có nhận định kém cỏi về Nó chẳng khác gì cái gã Maradona mà tôi vốn chẳng ưa.
2. Nhưng ngay sau đó, đoản khúc của của tôi đã hát khúc hoan ca để: Xin lỗi tình yêu. Một Nó toàn năng như đấng tối cao tỏa sáng với 5 bàn thắng và 3 pha kiến tạo mùa World Cup đó, để rồi từ đó cho đến nay 32 bàn thắng cho 74 lần ra sân. Trong đó, có 10 bàn thắng ở 2 lần góp mặt tại sân chơi bóng đá hành tinh, kỷ lục mà những ngôi sao đương thời như Messi, Neymar, Ronaldo… nằm mơ cũng không làm được.
Cũng từ buổi đó, tôi nhận vơ Nó là “thằng con trai cưng”, cho dù Nó chẳng bao giờ biết và chắc chắn chả công nhận. Mặc kệ, đâu phải riêng tôi sung sướng khi Nó ghi bàn, khi đội bóng của Nó chiến thắng, cũng đâu chỉ có tôi buồn cùng những thất bại của Nó? Nhưng, không kiêu căng chút nào mà nói, chỉ có tôi mới có niềm Hạnh phúc mỗi khi nhận được những lời chúc: Đêm nay, “con trai em” sẽ ghi bàn nhé, chúc mừng em, bàn thắng của “con trai em” thật là siêu đẳng…
Vậy thì dẫu chưa có duyên ở EURO cả mùa bóng trước cho dù cũng đã vào đến trận bán kết và 3 trận vòng bảng mùa này, cũng chẳng có gì đáng lo. Hãy nhìn lại lịch sử để thấy sốt ruột thì cứ, nhưng lo lắng thì không cần. Nó sẽ ghi bàn. Sẽ là bàn thắng quyết định như bàn thắng của Goetze trên sân vận động Maracana ngày 14/7/2014. Niềm tin chẳng bao giờ lung lay, như niềm tin dành cho đội tuyển tôi yêu sẽ lại lần thứ 4 bước lên đỉnh châu Âu, sau 20 năm mong đợi và khát khao.
3. Và chẳng cần nói thì ai cũng biết Nó của tôi là người nào. Mạn phép đổi chữ Chàng thành Nó trong những lời du ca diễm tuyệt mượn từ tác phẩm “Âm mưu và Tình yêu” của đại văn hào Đức Friedrich Schiller, những lời thơ đẹp viết ra như chỉ dành cho Nó: “Nó đó! Khi trái tim ta nhận ra người mà ta hằng mong đợi và cất tiếng reo vui… Mắt ta không còn nhìn thấy thế gian, nhưng ta lại biết rằng chưa bao giờ thế gian tươi đẹp như bây giờ…” (bản dịch của Nguyễn Đình Nghi/Tất Thắng).
Thời khắc tươi đẹp nhất đó, là khi nó găm trái bóng vào lưới của đối thủ. Các bạn sẽ hỏi tôi, tại sao gọi Nó là cao bồi? À, bởi vợ đẹp của Nó là một nàng huấn luyện ngựa. Thế tại sao lại là Âm mưu và Tình yêu? Tình yêu, thì hẳn rồi, không cần minh chứng, còn Âm mưu, đó là những bàn thắng, phải không Thomas?
Theo Thethaovanhoa.vn